Một ngày tỉnh dậy, người ta thấy lòng mình nhẹ tênh, trái tim không nghe thấy tiếng gọi từ phía nào, bỗng dưng lại muốn cảm giác đó cứ như thế thật lâu, thấy mình thật thanh thản, liệu có phải một người vô tình đang lấn dần vào mình không?... | ||
Khi mặt trời lên, mọi thứ lại bắt đầu, những âm thanh ban sớm có thể là réo rắt, có thể là những tiếng ai oán nỉ non, có thể là một điều hoàn toàn khác lạ so với mọi khi. Không quan trọng. Với tôi, cuộc sống bao hàm nhiều nghĩa, nó sẽ có ý nghĩa khi được sống là chính mình và có một mục tiêu sống. Nếu mất đi niềm tin thì người ta trở nên trơ trụi giữa dòng đời đang ào ạt sóng. Vậy mà có lúc mình lại thấy bơ vơ, lạc lõng đến khó hiểu. Nói sao đây? Mình đã sống hết mình vì tình yêu, người ấy cũng vậy, thế nhưng điều gì đã xảy ra? Cãi cọ, hiểu lầm nhau, trách móc nhau, nói những lời làm nhau đau lòng và rồi lại đến xin lỗi. Tình yêu là phải thứ tha ư? Nhưng lúc thất vọng thì giữ tình yêu thế nào đây? Người ấy không hiểu hay cố tình không hiểu hoàn cảnh này của hai đứa?
Giây phút từ biệt sao khó thốt ra thành lời quá, có lẽ vì vậy mà chúng ta lựa chọn sự im lặng, phải không anh? Cứ như thế ra đi mà không một câu từ biệt, một giao ước trước đây mình từng nói, vì lời "chia tay" là lưỡi dao sắc quá, sẽ rất đau nếu phải buột miệng nói ra. Em biết anh trách em nhiều lắm, em biết anh hận em đã bỏ rơi anh lúc anh mất đi sự nghiệp, bây giờ lại mất đi tình yêu. Với anh có lẽ sẽ khổ lắm, mà với ai cũng vậy, đều rất khổ tâm nếu rơi vào hoàn cảnh đó. Lời nói của em không mang lại cho anh được những an ủi, em không thể làm chỗ dựa cho anh được nữa. Chỉ còn 4 tháng nữa là em ra trường rồi, em cũng phải đi trên đôi chân của mình rồi anh ạ. Cuộc sống mới lạ đang chờ đón em có cả thử thách và cơ hội. Anh hãy thẳng bước mà đi trên con đường anh phải đi nhé. Lúc này đây em vẫn sẽ không nói gì nữa, sẽ vẫn im lặng với anh. Anh đâu còn là cậu học sinh thuở ấy, anh đã trưởng thành, lời em nói dù tế nhị hay thẳng thắn anh cũng chẳng ngó qua. Em tuyệt vọng nhưng không hề trách anh, anh phải tự quyết định cho mình mà, em đâu là gì để quyết định hay nghĩ thay anh. Em muốn ra đi vì có như thế anh mới tìm được con đường riêng cho mình, có như thế anh mới mạnh mẽ lên, có như thế anh mới làm được những gì mình thích mà không có lời phàn nàn nào hay giận dỗi nào. Anh đã chấp nhận bỏ đi, xa em và em đồng ý anh ạ. Em biết anh sẽ khổ tâm lắm lắm, em xin lỗi. Thật khó giải thích nhưng em nghĩ mình đã không còn đủ can đảm để yêu anh, em không tự tin vào lòng mình, không dám đi trên con đường được vẽ ra bởi hai con tim đang yêu ngày trước. Em phải trở lại với thực tại, chiếc bánh vẽ ngày ấy vẫn nguyên vẹn trong tâm hồn em, cho dù ngày mai em có yêu ai thì tình yêu đầu vẫn sẽ sống mãi trong tận sâu thẳm lòng em, nó chỉ nằm đó yên bình và được quá khứ bao bọc chở che. Em sẽ cầu chúc cho anh hạnh phúc. Anh là người tốt, hiền lành dù hơi cứng đầu. Tuy vậy anh vẫn xứng đáng có cuộc sống hạnh phúc và một người phụ nữ yêu anh hơn tình yêu anh dành cho họ. Hứa với em là quên em đi, anh nhé. Từ biệt mối tình đầu, hãy ở lại, hãy yên lành trong giấc ngủ của ngày hôm qua. |
Thứ Tư, 28 tháng 10, 2009
Nhật ký sang trang
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét